thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 487.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 487.
Giống Tợ Tình Tôi
Biết lấy “tột cùng” thả ở đâu
Khi em sắp sửa bước qua cầu
Bao nhiêu kỷ niệm thời yêu dấu
Giờ chỉ còn đây trọn khối sầu!
Không gian như thể kéo đầy mây
Phủ bóng âm u khắp chỗ nầy
Từng chập ngọn lùa quơ lá rũ
Âm buồn xào xạc phả lên tai
Đã hết thật rồi chuỗi tháng năm
Đêm đêm hướng vọng dưới sao trăng
Ngày chờ cánh nhạn trao ngàn nhớ
Để giữa con tim trổi điệp đàn!
Chẳng còn thao thức dưới canh khuya
Nghĩ ngợi miên man việc cửa nhà
Học phận làm chồng, cha đám nhỏ
Bạc tiền, cơm áo, chuyện lo xa
Chắt mót, dụm dành đợi cưới xin
Biến thành tan nát cái niềm tin
Rồi đây một góc trời thu quạnh
Có kẻ đào chôn sợi chỉ tình…
Quán vắng chiều nay lặng lẽ ngồi
Nhìn theo thỉnh thoảng lá vàng rơi
Bao lần rụng xuống, bao nhiêu lá
Là thể bấy nhiêu nỗi ngậm ngùi
Mơn mởn hôm nào giỡn gió giông
Giờ đây tất cả lắc lư đong
Héo khô lác đác phơi nằm đó
Giống tợ tình tôi…Tím cõi lòng!
3/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Lặng Lẽ Tình Rơi
Chầm chậm gót hài nỗi trống không
Nhìn cơn sóng gợn lăn tăn dòng
Cỏ hoa lả lướt vờn nghiêng ngả
Lãng đãng ráng tà rọi nước sông
Cõi lòng réo rắt ngọn heo may
Thăm thẳm phương trời, Tình có hay?
Đơn mảng thuyền trơ treo bến vắng
Lững lờ lạc lõng ngẩn ngơ lay
Bao điều mộng ước đợi mai sau
Phím nhạc khúc ca hẹn bạc đầu
Quấn quýt tương đồng chung trỗi nhịp
Điệp đàn lảnh lót quyện hồn nhau…
Nghịch cảnh bão giông vạn nẻo đời
Cầm bằng phải chịu hỡi chàng ơi
Sầu gieo nghèn nghẹn lao đao bóng
Vâng lệnh song thân dẫu rã rời
Pháo cưới ngỡ ngàng giọt lệ vương
Giấu niềm nhung nhớ nén đau thương
Núi non cách trở đường chia lối
Vụn vỡ tái tê luống đoạn trường
Nếu biết trăm năm phận lỡ làng
Xưa thời chẳng vọng, gió đừng sang
Để rầu nét bút phơi tim héo
Vò võ hắt hiu rũ ánh vàng
Nhạt nhoà từ tạ dạ chuông ngân
Trót lỡ dở dang chốn cõi trần
Nhẹ gạt lệ thề duyên tái ngộ
Nối tơ kết tóc vóc ngà dâng.
November 4, 2018
TamMuội