gánh sầu dĩ vãng
GÁNH SẦU DĨ VÃNG
Ta gánh trên vai sợi dây dĩ vãng
Trái tim đau vào thế kỉ trăm năm
Gà gáy giật mình nửa đêm về sáng
Gõ mùa đi trong bóng tối lặng câm
Ta gánh trên vai nụ hôn tàn úa
Nhếch nhác quay cuồng tức tưởi mù khơi
Chút vô hình mông lung không điểm tựa
Lá vàng rơi tắt thở tự lâu rồi
Ta gánh trên vai hai mùa mưa nắng
Cọng cỏ khô không đủ sức trêu đùa
Tuổi đời bâng khuâng ôm chùm cay đắng
Ơi tháng ngày là mướp đắng mạt cưa !
Ta gánh trên vai chân trời khép mở
Chiếc áo giai nhân rón rén phơi bày
Người dưng nước lã tương tư sầu nhớ
Con đường tình ai tưới mát ngày mai
Ta gánh trên vai vầng trăng cổ tích
Thuở chiêm bao run rẩy một bờ môi
Hương phảng phất ai giở trò ngộ nghĩnh
Tiếng giao thời lệ ứa tuổi đôi mươi
Ta gánh trên vai thơ tình chưa hái
Đọt tơ non thấp thoáng ở bên đời
Chân thoăn thoắt ru lòng ta mềm mại
Kiếp tơ tằm ai xô ngã trăm nơi
Ngày 23/11/2021
Ân Thiên ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 352 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|