thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 507.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 507.
Trầm Ngâm Một Mình
Bầu tĩnh mịch trời đêm loang lổ
Uống từng dòng thố lộ chàng ghi
Buồn vương vắt vẻo hàng mi
Phận rơi nghịch cảnh, lụy vì trái ngang
Chuỗi trằn trọc mênh mang suy tưởng
Lạc lõng hồn ngất ngưởng xót xa
Nỉ non dế thán canh ba
Xốn xang tấc dạ ánh ngà héo hon
Vấn nhân thế vẹn tròn cõi mộng
Hay xuôi nguồn gió động không gian
Tơ phơi duyên bạc chóng tàn
Đôi tim tha thiết chứa chan sắc hồng
Phải trắc trở bão giông giăng kín
Thuyền trập trùng bịn rịn bến sông
Vân vê lạnh lẽo vào đông
Vạn niềm thương nhớ bềnh bồng bể dâu
Sầu chất ngất canh thâu rời rã
Quạnh rèm thưa giục giã tiếng chuông
Mành song se sắt khẽ luồn
Giá băng tâm khảm hạt suông vắn dài
Ai hạnh phúc! Tuyền đài em chọn
Ai vui cười! Chông nhọn riêng em
Ai dang cánh mỏng bên rèm
Ai thêu gối lộng đượm thêm thắm tình
Còn thống khổ lặng thinh em gánh
Nỗi ưu tư sóng sánh chiếm xâm
Gom thơ nhặt lá âm thầm
Bút khơi phiến chẻ, trầm ngâm một mình.
November 13, 2018
Tam Muội
Trăm Bề Đớn Đau
Nỗi thao thức tơ tình vướng đoạn
Cứ mãi hoài u ẩn, xót xa
Tình yêu thắm thiết, đậm đà
Éo le, ngang trái khiến xoa đầm đìa!
Đường dẫn lối nẻo về bế tắc
Để chuỗi ngày dằn vặt héo hon
Đêm đêm cố níu ảnh tròn
Tận nơi diệu vợi, chập chờn, chơi vơi
Lắm bao lúc ngậm ngùi, thương nhớ
Lắm những lần trăn trở, vấn vương
Cũng rồi khắc khoải sầu tương
Canh khuya giá lạnh hàn sương nhỏ dài
Tìm phôi lãng thơ say xuống bút
Bút xuống rồi, từng phút bâng khuâng
Ngắm trăng, trăng rực ánh vàng
Mà hồn chỉ giấy còn thân chốn nào?
Khuya tĩnh mịch nghẹn ngào, tê tái
Một cái gì cứ nhói giữa tim
Kia hình ảnh bóng của em
Gần trong gang tấc, nhưng đèn chẳng treo
Ai thả gót không đèo không suối
Ai xây lầu không đợi không trông
Ai mơ giấc được ấm nồng
Ai chèo thuyền lướt xuôi dòng nhấp nhô
Còn đây lặng bên bờ nước chảy
Nghe tiếng đàn Thương khảy vọng về
Âm vang da diết não nề
Khiến lòng yêu dấu trăm bề đớn đau…
13/11/2018
Nguyễn Thành Sáng