thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 550.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội 550.
Đông Về Nơi Ma Giới
Chàng hãy nhìn xem phía cuối trời
Trắng mây lãng đãng tuyết hoa rơi
Cỏ cây chìm mộng quanh triền núi
Hoa lá muôn loài ngơi nghỉ ngơi
Giao mùa tiết chuyển khắp năm châu
Ngọn bấc phủ trùm áng nguyệt nâu
Áo vũ thiếp đan choàng đỡ lạnh
Cùng nhau sánh bước lại giang cầu
Thuyền rong ruổi nhẹ chở uyên ương
Gió thoảng lung linh gợn ánh hường
Nhịp sóng dịu dàng làn uyển chuyển
Như thầm chia sẻ khúc yêu đương
Đỉnh cao lấp lánh dãy thiên hà
Tinh tú xoay đều điệu thiết tha
Bắc Đẩu vươn mình soi ngũ sắc
Bồng bềnh cõi dạ chuỗi ngân nga
Vóc hạc mảnh mai tha thướt đang
Tay ngà chén ngọc rượu tào khang
Quỳnh hương ngan ngát thiếp mời cạn
Gá nghĩa phu thê tỏa ánh vàng
Trần gian dĩ vãng dậy cuồng phong
Ngăn cách đôi ta lệ nhểu lòng
Thổn thức thăng trầm bao thống khổ
Nát nhàu tâm xác ngưỡng long đong
Nay bến Sông Ma tái hợp tình
Giữa vòm thanh thoát chẳng điêu linh
Thủy chung son sắt luôn gìn giữ
Thỏa nguyện từ đây bóng với hình
Tang hồ bồng thỉ gót phiêu diêu
Ma cảnh hồn nhiên đẹp mỹ miều
Trọn kiếp Lang Nương duyên vạn kỷ
Quyện hoà mảnh đất tổ phì nhiêu.
November 23, 2018
Tam Muội
Giữ Đúng Lời Thề
Nương ơi! Nàng hãy bước lại đây
Quyện cánh cùng bay đến chỗ nầy
Ta sẽ dìu em qua bên ấy
Ngắm bầu hoa nở ngát hương say!
Để được lâng lâng mát cõi lòng
Thả hồn lững thững ngược thời gian
Có đôi bóng trắng đầy yêu dấu
Sớm tối thong dong khảy điệp đàn
Chẳng buồn héo hắt, nghẹn đau thương
Tợ kiếp phù vân luống đoạn trường
Lắm cảnh u hoài hay bạc phận
Từng đêm da diết gửi trăng sương
Để được quay về cảnh giới xưa
Êm đềm, thanh thản sớm chiều trưa
Khi vui vượt núi đùa mây bạc
Lúc nghịch ra khơi đẩy ngọn lùa
Chẳng bận lo toan với muộn phiền
Một đời canh cánh dạ triền miên
Thức thao, trăn trở già hơn tuổi
Giữa khối không gian vạn xích xiềng…
Giờ vẫn còn đây mé trái rừng
Dãy bờ tim tím sắc hoa sim
Ba ngàn năm trước ta vào đó
Ngây ngất yêu đương, giỡn trốn tìm
Tất cả hình như vẻ đợi chờ
Thâm tình thiên kỷ khuất xa lơ
Nên sầu trông ngóng rung theo gió
Thỉnh thoảng cành non lắc vật vờ
Nay gót dương trần đã mỏi mê
Biết bao gánh chịu nỗi ê chề
Biết bao thống thiết, sầu cô lẻ…
Giây phút nầy đây giữ đúng thề…
24/11/2018
Nguyễn Thành Sáng