thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 559.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (559)
Giây Phút Ngọt Ngào
Không gian chìm đắm tựa say mèm
Nắng khuất lưng đồi bầu nhá nhem
Rặng liễu lững lờ soi mặt nước
Hồn Lang chàng hỡi! Hãy nhìn xem
Ánh nguyệt mơ màng đang vén mây
Sáo diều lảnh lót vọng đâu đây
Lăn tăn sóng vỗ theo thuyền mạn
Đưa đẩy nhịp nhàng vượt hướng Tây
Suối tóc bồng bềnh quyện biển khơi
Trắng da má ửng giọt sương rơi
Ngập ngừng gió khẽ xuyên cành lá
Chàng tặng nụ hôn khá tuyệt vời
Dịu dàng thiếp nhẹ nép vào vai
Ấm áp làn hơi thở của Ai
Đã khiến lâng lâng nguồn cảm xúc
Dạt dào hạnh phúc điệp khoan thai
Vậy là mỹ mãn sống bên nhau
Vất vả lo toan những đớn đau
Dằn vặt chênh vênh trong quá khứ
Giờ xuôi lam khói bỏ đằng sau
Dự định từ nay xoải bốn phương
Hải hồ dung dị với yêu thương
Đan tay trỗi phím cung đàn ái
Sắc đượm hương say xoá đoạn trường
Thiếp chàng cùng đón vạt bình minh
Êm ả du dương suốt lộ trình
Sóng nước cạn vui ngày đối ẩm
Đêm về xướng họa tỏa lung linh
Âm cảnh chứa chan hết nghẹn ngào
Ái ân tất cả thiết tha trao
Đắng cay lận đận không còn nữa
Mãi sánh chung đôi dưới ánh hào.
November 27, 2018
Tam Muội
Buổi Sáng Dạo Rừng Lan
Bầu âm cảnh sáng nay tràn ấm áp
Ta với nàng dạo mát cánh rừng lan
Ngắm đó đây dọc ngang phơi đủ sắc
Nỗi dạt dào chất ngất, trỗi lâng lâng!
Ồ! hình như âm vang từ đâu đó
Tợ tiếng đàn theo gió chuyển sang đây
Em có cảm, có hay không Nương hỡi
Có hướng về vời vợi…chạnh trần ai?
Thuở đôi mình đoạn đoài mang vương vấn
Suốt trầm luân hụt hẫng bởi ngàn thương
Trưa sớm tối ôm buồn nơi nẻo vắng
Thắt thẻo lòng, canh cánh, nghẹn tư tương
Khuya thao thức nhìn sương treo cỏ lá
Nghe dế mèn rỉ rả khúc nỉ non
Ôi! Khắc khoải, từng cơn gờn quặn xé
Chỉ âm thầm ửng lệ dưới đêm đơn
Chiều lại chiều, hoàng hôn giăng nhạt tím
Cái gì làm xao xuyến dạ không thôi
Cố kéo ảnh, cuối trời xa ẩn hiện
Để mộng hồn lưu luyến đặt bờ môi
Còn nhiều nữa ngậm ngùi đau ngang trái
Xót lỡ làng, tê tái tím con tim
Đường dương thế triền miên trong nhức nhói
Theo tháng ngày rười rượi nhớ nhung thêm
Giờ sum họp thuyền duyên xuôi sóng nước
Dòng sông dài, nhẹ lướt đến thênh thang
Thời dĩ vãng phù vân sầu thả bước
Hẳn từ nay gửi bước trả phù vân…
Nương yêu ơi! Nắng loang dần đỉnh ngọn
Phía trái bờ thỉnh thoảng gió vi vu
Em có nghe tiếng ru xưa đồng vọng
Réo gọi tình quyện bóng mãi nghìn thu…
27/11/2018
Nguyễn Thành Sáng