Poem logo
Poem logo

thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 564.

Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (564)

Tâm Tình Dĩ Vãng

Chiều hôm ấy có một người khách lạ
Đứng trầm ngâm, hóng gió giữa cầu cao
Chiếc cầu cao dẫn vào con đường nhỏ
Chuỗi năm nào trong đó biết là bao!

Những kỷ niệm ngọt ngào đan thắm thiết
Lẫn xót xa da diết cảnh tình tan
Khiến cho kẻ âm thầm rời ly biệt
Suốt chuỗi dài ửng biếc dưới vòm xanh

Lồng lộng thổi lùa nhanh xuyên mái tóc
Làm phất phơ nửa góc vạt sương buồn
Khách nghiêng mình ngó phương xuôi triền dốc
Chợt cái gì muốn khóc… bởi nghe chuông…

Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây

Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sơn hồi trước?...Phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ …ửng đôi dòng…

Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng cất trăng tan…

Nương Tử ơi! Ta Nàng thời cõi thế
Nỗi thăng trầm…khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi

Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn nức nở, trải mây sầu
Ngẩng lên em! Anh lau vơi bớt nhớ
Kiếp qua rồi, trăn trở thả chìm sâu…


28/11/2018
Nguyễn Thành Sáng



Qua Rồi Khoảnh Khắc Trần Ai

Hồn Lang hỡi! Đuôi đầu chàng thổ lộ
Cõi Ta Bà thống khổ khiến lệ chan
Giấc hồ điệp vỡ tan chìm đáy mộ
Chuỗi thăng trầm cảnh ngộ thấu trần gian

Phù sinh kiếp đọng hàn sương khóe mắt
Lỗi uyên ương quặn thắt nỗi đoạn trường
Quạnh tuế nguyệt tơ vương lòng se sắt
Đêm sang đêm dằn vặt siết sầu thương

Đời phiêu bạt nhiễu nhương trùm cuộc sống
Xe dã tràng xây mộng cát lầu trôi
Yêu ngăn cách xa xôi ngàn hướng vọng
Khúc bi ai lạc lõng nhạt vành môi…

Hiện âm giới bồi hồi duyên gặp lại
Ngớt ngậm ngùi ngang trái thuở thời qua
Vơi khuây khỏa phong ba làn cảm khái
Nhẹ thuyền tình hồ hải mãi ngân nga

Bầu huyền ảo khuyết tà đang khuất rặng
Trống điểm canh văng vẳng tiếng não nề
Hừng đông chiếu bốn bề soi sợi nắng
Lác đác rơi tuyết trắng phủ sơn khê

Tiết nhuốm lạnh tái tê len mạch huyết
Mảnh lụa tằm da diết thiếp ngồi khâu
Chàng hãy khoác áo hầu thêm ấm nhiệt
Nghĩa vợ chồng tha thiết thắm đượm sâu

Thôi nghịch cảnh bể dâu rầu hoạn nạn
Thôi muộn phiền lẻ bạn trỗi từng cơn
Thôi phận hẩm tủi hờn gương nứt rạn
Thôi miệt mài buồn chán nản cô đơn

Vẹn son sắt thiếp chơn tình trân quý
Giúp đẩy lùi thiên lý gợn điêu linh
Nay biển lặng sóng bình miền hoan hỷ
Trọn phỉ nguyền tri kỷ khắc hồn trinh.


November 29, 2018
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm