hạt sương lạc
Em giai nhân hẵn ta ông kẹ
Phượng tím sân trường gió lạc phương
Nắng vẫn bơ vơ hoa lá phủ
Bên đường có một hạt nhỏ sương
Sương lạc vào thơ trên lá ngọc
Vô tình trăng ánh hết dung nhan
Bóng mây vô ý đi qua ngõ
Lạnh cả lòng ta đến võ vàng
Giấc ngủ qua cơn mơ bỗng thức
Bên bờ mi nặng giọt nước trong
Nhìn làn khói toả ra từ ngực
Biết đã thương rồi có phải không
Bài này đã được xem 450 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|