ca dao [r]
Ra đi là sự đã liều
Nắng mai phố lạ, mưa chiều thôn xưa
Ra đi ngó trước ngó sau
Ngó nhà thấy cột, ngó nhau thấy buồng
Ra đường bà nọ bà kia
Về nhà không khỏi cái nia cái sàng
Ra đường võng lộng nghêng ngang
Về nhà hỏi vợ cơm rang đâu rồi
Ra sông mới biết cạn sâu
Ở trong lạch hói, biết đâu mà dò
Ra về bụng nhớ người thương
Tay vỗ thanh giường chép miệng thở than!
Ra về ruột nọ quặn đau
Nhơn sâm sắc uống mấy tàu cho nguôỉ
Rau muống bắt cuống rau răm
Làm chi đến nỗi chàng cầm cổ tay
Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng
Dù thương cho lắm cũng chồng người ta
Rau răm hái ngọn còn tươi
Lạng nghe anh nói mấy lời mà cay
Kể chi những chuyện trước đây
Lòng em tưởng những núi này, non kia
Rèm xưa ba bức mành manh
Mắt cô thế ấy tu hành được đâu
Rồng chầu ngoài Huế, ngựa tế Đồng Nai
Nước sông trong chảy lộn sông ngoài
Thương người quân tử lạc loài tới đây
Rồng nằm bể cạn phơi râu
Mấy lời anh nói giấu đầu hở đuôi
Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người ngu bực mình
Ru con con ngủ cho rồi
Mẹ ra chỗ vắng, mẹ ngồi than thân
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, đừng chờ uổng công
Rủ nhau đi cấy đi cày
Bây giờ khó nhọc, có ngày phong lưu
Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa
Rủ nhau xuống bể mò cua
Đem về nấu quả me chua trên rừng
Em ơi chua, ngọt đã từng
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau
Ruộng đồng mặc sức chim bay
Nước sông lai láng cá bầy đua bơi
Rượu lạt uống lắm cũng say
Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm
Rượu nằm trong nhạo chờ nem
Qua nằm thuyền vắng chờ em một mình
Rừng có mạch, vách có tai
Người trong chưa tỏ, người ngoài đã hay
Rừng như biển thánh khôn dò
Nhỏ mà không học, lớn mò sao rả