Poem logo
Poem logo

người tình tư bản đỏ

Tác giả: Triệu Nguyên Tâm
Người Tình Tư Bản Đỏ
(Truyện Thơ)

Nàng có một người tình tư bản đỏ
Tiền có thể đem tôi đốt thành tro
Tiền hắn nhiều như mỏ dầu không cạn
Hắn tự hào hơn cả Trường đô la.

Hắn tung tiền cung phụng nàng rất hào hoa
Ipad, iPhone, nữ trang, đồng hồ, giày cao gót
Nước hoa thơm hàng hiệu xách tay về
Tóc bồng bềnh nàng toả hương thơm ngát.

Trời sinh ra nàng cặp chân dài rất sát
Với dáng đi khiêu khích kiểu gợi tình
Làn môi mọng mềm tô son đỏ chót
Nhìn vào chỉ muốn gắn chặt nụ hôn.

Hắn đưa nàng bay sang tận Hàn Quốc
Toàn bộ hàng đổi mới thật là kinh
Mũi nàng sửa xong rồi nhìn quá đẹp
Sống mũi cao hợp cặp mắt đa tình.

Vòng số một nàng nâng lên dậy lửa
Vòng số hai eo thon hút mỡ thừa
Vòng số ba cặp mông tròn cao vút
Khỏi cần sửa chi đã quá sexy.

Nàng trở về nhìn còn hơn siêu mẫu
Vốn đã kiêu giờ lại quá kiêu thêm
Mắt đưa tình loài thiêu thân bùng cháy
Giày gót cao nghiền nát kẻ luỵ tình.

Nàng lộng lẫy bên người tình tư bản đỏ
Sống xa hoa đài các đã quen thân
Một bước lên xe bác tài đưa đón
Ở chốn cao sang thật đã cuộc đời.

Nhưng ruộng dâu có ngày thành biển cả
Đã đến ngày nàng phải trả giá thôi
Nàng tìm đến tôi một đêm u tối
Lệ tuôn tràn mặt mũi máu hồng loang.

Nàng tức tưởi kể nàng làm hôn thú
Với người tình tư bản mãi đẹp duyên
Ngờ đâu xài rồi nàng thành hàng cũ
Đem bán nàng cho một gả tàu lai.

Bằng lòng mua nàng giá một tỉ hai
Bán được nàng thu về cả lời lẫn vốn
Anh cũng win mà em cũng win!
Hãy vui lên em! cùng người tình mới.

Gả tàu lai chi rất xộp em ơi
Em theo nó tiền nhiều hơn anh nữa
Giọng ba tàu lơ lớ chút mà em
Thế còn để cho ai tờ hôn thú?

Hắn cười gằn: chỉ là tờ giấy lộn
Anh thuê người làm giả đấy em ơi
Nàng thề nhất quyết không chịu ra đi
Tam bành lên hắn nổi máu vũ phu.

Đánh cho nàng muốn chết đi sống lại
Nàng rên xiết gào thất thanh cầu cứu
Công an xóm này tao mua đứt lâu rồi
Cứ kêu gào đi trời không thể cứu.

Hết tiền nàng phải theo gả tàu lai
Bước chân đi hoa rơi đời nàng tơi tả
Đem nàng về đày đoạ kiếp hồng loan
Ô uế rùng mình mỗi lần giao hợp.

Nhưng bể trầm luân vẫn còn sâu lắm
Khách trú hắn mời vào bán hàng tươi
Tiền vào nhiều hắn cười thơ thới
Vận may đã đến không kịp xả hơi.

Đêm dài tuyệt vọng cũng là đêm cuối
Đã đến lúc nàng vĩnh viễn ra đi
Nàng qua đời trong âm thầm lạnh lẽo
Không khói hương cỏ dại phủ mồ hoang .

Triệu Nguyên Tâm
March 16, 2021.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm