trăng mười bảy
Trời cao sao lác đác
Trăng sáng trong như nước
Sâu mùa kêu tỉ tê
Gió thu thổi hiu hắt
Có người đẹp trên lầu
Tựa hiên buồn, nín bặt
Dậy xem, canh mấy rồi
Dạo quanh, lại dừng bước
Chẳng lo đêm lạnh dài
Chỉ tiếc trăng hầu khuất
Thiếp thưở đôi tám xưa
Vẻ so trăng chẳng khác
Lớn lên tưởng vẫn còn
Sắc đắm người như trước
Túm áo bọc ánh trăng
Chẳng nở hoài bỏ vứt
Xén làm bức thư tình
Gửi bạn lời tâm phúc
do Khương Hữu Dụng dịch