thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội 691.
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (691)
Thơ họa chuyện trò vui không đề
Lại chiêu ẵm bồng roài liệng xuống mương
Ơi trời đất hỡi có thương
Phận hồng vóc ngọc mai xương giáng trần
Mịn da mượt tóc trắng thân
Phải bị vùi lần dưới vũng sình hôi
Nhìn mây lãng đãng dòng trôi
Gió đưa man mác dạ bồi hồi đau
Thôi ông đừng có càu nhàu
Hồn tui thu lại mau mau dìa nhà
Dù sao cũng có Mẹ Cha
Ủi an san sẻ cho qua nỗi sầu
Nếu hông tui dắt con trâu
Rồi cưỡi xuống cầu Bà Rịa rong chơi
Cho đời khuây khoả thảnh thơi
Có chồng mà khổ tui thời ở không
Đặng ông sớm tối chiều trông
Ra ngắm ánh hồng mà nhớ xương tui...
TM
Bà ui! Bà nói oan rồi
Tui nào có muốn bà rơi xuống sình
Dẫu chi cũng nghĩa cũng tình
Vợ chồng thắm thiết đôi mình bấy lâu
Bởi vì bà quá ngọt ngào
Tặng chồng yêu dấu những câu ấm lòng
Nên tui có ý lại bồng
Mang bà thong thả ra sông…thả ùm
Rồi tui cũng nhảy cái đùng
Vợ chồng ở dưới ta cùng tắm vui
Sao bà chẳng hiểu ý tui
Buồn buồn nhăn nhó để rơi lệ khờ
Thôi thì bốn khổ vần thơ
Tâm tình khuây khoả bớt đơ quẹo càng
Và rồi nghĩa thiếp tình chàng
Tui ngồi chuẩn bị bà bằng bằng tui…
NTS