trông mong
Tác giả:
Nguyên Thoại
Tình rơi nghĩa rụng hết chờ mong. Chợt đến rồi đi để chạnh lòng. Gắn bó bao năm chừ mất cả. Gần kề mấy thuở bỗng thành không. Người về chốn ấy tưng bừng ngõ. Kẻ ở nơi đây quạnh quẽ phòng. Biết chẳng khi nao mình gặp...
|
về thôi cỏ lấm bụi đường
Tác giả:
Nguyên Thoại
Về thôi. Về thôi cỏ lấm bụi đường. Gió sương nào đượm gió sương quê nhà. Bờ tre ruộng lúa chan hòa. Vẫn chừa lối cỏ mặn mà nẻo chung. Về thôi cánh nhạn rưng rưng. Muôn trùng cách biệt muôn trùng xót xa. Vườn xưa rộn lá...
|
vô thường một đoá
Tác giả:
Nguyên Thoại
Tưởng đã ngủ quên. Trong lòng rừng vắng. Một hôm hạt nắng. Dẫn suối về đời. Cho suối nụ cười. Mát tình rười rượi. Một trời đất mới. Ngát tình thênh thang. Con suối miên man. Vui đùa cùng nắng. Góp ngày góp tháng. Vào...
|
vườn ai ghé lại lòng rưng rức
Tác giả:
Nguyên Thoại
Vườn Ai... Trắc trở đường duyên phận tủi sầu. Đêm buồn tiếng nhạc rót từng câu. Tình xa kẻ đợi bờ mong ước. Biển nhớ người đi bến khẩn cầu. Bởi trái thời gian còn ướp mọng. Nên dòng kỷ niệm chẳng vùi sâu. Vườn ai ghé lại...
|
vò võ
Tác giả:
Nguyên Thoại
Vò Võ... Tự thuở tình em dạt nẻo sầu. Không còn ai để vỗ về câu. Người xa bóng mịt đìu hiu nhớ. Cổng đóng thềm loang khắc khoải cầu. Nắng đổi mưa thay buồn đã lắm. Năm chờ tháng đợi biệt càng sâu. Ngày đêm lẳng lặng thân...
|
vấn vương
Tác giả:
Nguyên Thoại
Vấn Vương. Rốt cuộc mình tôi ẵm chữ sầu. Duyên tình nắn nót dẫu nghìn câu. Người ta nhạt nhẽo lời yêu mến. Hạnh phúc xa xôi nẻo nguyện cầu. Hẹn ước vườn thương đơm trái ngọt. Chia lìa nỗi nhớ vạch lằn sâu. Mười năm cách...
|