Poem logo
Poem logo

bài phú nói với quan tham

Nhớ khi xưa
Vận nước đau thương
Cảnh nhà thanh bạch
Chí làm trai tạm gác bút nghiên
Đường binh nghiệp sá chi đèn sách.

Ngươi biết câu " thất phu hữu trách" vì tổ quốc đã nguyện cùng đồng đội an nguy.
Lòng ghi chữ "non sông nặng nợ", bởi nhân dân nên quyết giết giặc thù cho sạch.

Nằm gai nếm mật, ngươi chẳng hề mở miệng thở than
Vượt núi băng rừng, lòng chưa từng nghĩ lời oán trách.

Vậy rồi khi
Tổ quốc thanh bình, hai miền Nam Bắc, cùng nối liền một dải non sông.
Nhân dân hạnh phúc, chín lăm nhịp tim, đã xóa tan hai đầu khoảng cách.

Xét công cán, Đảng cho ngươi ngồi ghế quan cao.
Nghĩ tấm lòng, nước giao ngươi giữ vai trọng trách.

Thế rồi
Quyền cao, chức trọng, ngươi đã quên một thủa hàn vi
Nhà lớn, xe sang, ngươi mảng lo cả đời thật oách.

Bán rẻ lương tâm, buổi đau thương, dân tình khốn khổ, ngươi ra tay vắt cạn máu người nghèo.
Xem thường nhân nghĩa, thời khó khăn Covid hoành hành, ngươi nỡ lòng vét kiệt cùng ngân sách.

Ăn cao lương, cặp bồ nhí, ngươi màng chi thế sự đảo điên
Xây biệt phủ, sắm siêu xe, mặc dân tình mắt quầng đỏ chạch.

Bộ kít test kê khống, mộng đại gia ngươi quyết tâm làm.
Thuốc ung thư giả hiệu, chữ lương tri ngươi thà bỏ quách.

Vậy cho nên
Sau cánh cửa nhà tù, nợ đã vay cả thiên hạ quyết đòi
Trước cán cân công lý, tội phải đền, một đời ngươi nhớ cạch.

Ta nay,
Khinh những bọn tâm địa đớn hèn
Ghét bao thằng tấm thân luồn lách
Vì bạc tiền bán rẻ chữ lương tri
Bởi danh vọng nỡ quên câu thiết Thạch

Nhếch mép cười khì, dẫu lòng đau cho xã hội suy đồi
Trao lời nhắn nhủ, gởi quan tham gắng sửa lòng cho sạch.

Không thì,
Ống thuốc kia kề miệng lổ than chi.
Phát súng đó nhắm đầu ngươi chớ trách!

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm