khúc luân vũ mùa đông
Em cuộn mình trong nổi buồn hút mắt
buổi chiều thênh thang
con gió sang mùa
gió mãi rong chơi
đến miền xa lạ
trang sách lòng
khuyết nửa một vần thơ
Dù muốn dối lòng … vẽ một giấc mơ
cũng không thể
không bao giờ có thể !
bước chân trần
vượt qua từng dâu bể
đăng đắng lòng chút phận rau răm
Biển hoàng hôn
nên biển cứ âm thầm
ta chới với giữa hai miền sóng gió
nụ cười anh sáng vầng trăng bỏ ngõ
đêm chợt dài thăm thẳm đôi ta
Dòng sông nào
trôi đến tận quê xa
cho em gởi
màu lục bình tím ngát
sông quặn lòng
cháy khô bờ tả ngạn
hữu ngạn trăng buồn
trắng bạc màu xưa
Nhịp song lan
xa lắc đã bao mùa
câu vọng cổ,
tiếng độc huyền thương nhớ
mảnh trăng khô bên trời mắc nợ
với dòng sông
nên chìm nổi với dòng sông
Luân vũ buồn
như tiếng thở mùa đông