sa di
Nghiêng hồn cổ tự chiều nay
Gió chưa thổi sạch bóng mây cuối trời
Sa di nhìn xuống cõi người
Trầm luân muôn nẻo khóc cười thế gian
Bàn tay run rẩy hạt tràng
Mắt đau một cõi buốt ngàn tiếng chuông
Áo vàng hiu hắt chiều suông
Sau lưng mê lộ đêm buông mịt mùng
Sá gì hai nẻo riêng chung
Mịt mù bến giác trập trùng gió mưa
Vì sao đi lạc cuối mùa
Lẻ loi đêm khuyết đong vừa nỗi đau
Sa di lặng lẽ cúi đầu
Tiếng chuông rơi giữa nhiệm mầu.
Nhớ quên!