mưa trên tượng đá (*)
Hai đứa nó, thường đêm hay lên mạng
Quen nhau thân nhưng chưa gặp bao giờ!
Tính lãng mạng…không hẹn nhau mà đến
Hai tâm hồn, chung sở thích… làm thơ.
Chúng như thể, quen nhau ngàn kiếp trước
Bởi cảm thông nên hai đứa thấy gần
Từ dạo ấy, đôi ngõ hồn tha thiết
Dẫu ngoài kia, chưa từng gặp một lần.
Người con gái, yêu chàng trai nghệ sĩ
Lãng tử thương cô kiều mỹ đoan trang.
Nhưng chàng ấy, ba con cùng một vợ
Ngày biết tin…nghe tim vỡ bẽ bàng.
Rồi từ đó tình vương trong giấc mộng
Lúc vắng nhau, ôi trống trải lạ thường!
Tình yêu hỡi, lắm trái ngang giông tố
Có gia đình, sao tim nó vẫn thương.
Mạng thơ vắng, đêm đêm buồn nó khóc
Nguyện làm chim trên ngọn cọc trăm năm
Ngõ hồn ấy không đăm chiêu ai nữa
Thà là mưa ru tượng đá âm thầm.
Nguyên Thạch