cảnh sắc hữu tình
Le lói cuối trời vệt sao nhỏ nào sa
Con nước đẩy đưa trăng ngà vừa cập bến
Sóng khoả nhấp nhô thân tàu anh vằn vện
Tựa vết thương lòng nhức nhối đến ngàn năm
Mượn ánh trăng khuya dệt thảm lụa tơ tằm
Mây đen làm mực vẽ vòng tay ân ái
Vẽ bóng tình nhân của một thời vụng dại
Vẽ cả cánh buồm xa ngái giữa trùng khơi
Hạt cát mỏng manh sao mãi cứ nghẹn lời
Biển xanh thăm thẳm đầy vơi từng con sóng
Gió mải rong chơi để mây ngàn lạc lõng
Thương lắm Dã Tràng khờ khạo ngóng triều lên
Níu mảnh trăng non biển nũng nịu bắt đền
Dập dìu sóng vỗ khẽ hôn lên bờ cát
Có phải cách chia nhớ nhung thêm dào dạt
Hay tại lòng người khao khát thế người ơi?!