tình gọi
em đi buổi sáng mù sương
dấu chân có tỏ trên đường em qua
em đi buông một đóa hoa
hương thơm dội lại cánh xa cuối trời
em đi đuôi mắt ngậm ngùi
rừng phân ưu đứng lá ngồi tịnh tâm
em đi sông gọi tiếng thầm
lục bình chia nhánh đá trầm mình đau
em đi trời xuống thật sâu
mây chia trong tóc gió nhầu trên vai
em đi biển có thở dài
muối tìm mãi dấu chân ai trên bờ
em đi rách một trang thơ
sách nằm ôm mặt u ơ gọi tình
em đi xóa một bình minh
Trần Mộng Tú
(tc Văn Học #149/USA.9.1998)