ngày trở lại phan rí
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Tặng Đoàn Thạch Biền. . Tôi về Phan Rí qua vườn táo. Cắn trái vàng thơm ngọt đượm tình. Cắn trái xanh chua lòng thiếu nữ. Men đời còn xanh trên lá xanh. . Lưu lạc bao năm lòng vẫn nhớ. Mái nhà khóm táo của ngày xưa. Ở đây...
|
tình yêu đâu phải chuyện bông đùa
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Trong nắm đất cũng có hòn cuội nhỏ. Trong cuộc đời cũng có lúc buồn vui. Trong tuổi trẻ cũng có thời hưng phấn. Nên cứ yêu thương là phải lắm rồi. . Trong hạnh phúc cũng có khi hờn dỗi. Trong đam mê cũng có lúc xa...
|
tháng giêng ngồi giỡn bóng mình
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Tháng Giêng gió thổi mù như khói. Qua cầu giỡn bóng với sông sâu. Nước đục hay lòng ta vẩn đục. Từ nguồn xuôi hay lúc chảy qua cầu. . Cá thường quẫy đuôi không đớp bóng. Sợ nhằm hơi hướng đắng cay mà. Có lẽ đầu nguồn nhiều...
|
đà lạt tháng giêng hồng
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Nếu như trời không gió. Mưa sẽ về đồi thông. Nếu như em không đến. Sẽ vô cùng mênh mông. Đà Lạt chiều xuống thấp. Bóng ai bên hàng cây. Chắc nỗi buồn đứng nấp. Cho trời chiều đầy mây. Bỗng dưng lòng hoang vắng. Gió lạnh đâu...
|
quê nhà
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Tôi về tìm nụ cho cây
tìm quên cho những lần say khướt nằm
quê nhà khúc biệt mù tăm
còn le lói chút nguyệt rằm trong tôi.
|
dưới chân tháp
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Những Chiêm nữ quay cuồng dưới chân Tháp
Apsara – mê khúc tuyệt vời
trăm năm hồn đất nung màu ngói
giữa trời sừng sững Tháp Chàm ơi !
|
nụ hôn của gió
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Ví dù có một ngày xưa
Nụ hôn của gió khi vừa chạm môi
Là sương phủ kín núi đồi
Để cho mặt đất, bầu trời hôn mê
|
biển mặn
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Nức lòng về với biển xa
Chia tay biển vẫn còn ngà ngật hương
Em nghe mặn cả nỗi buồn
Dường như vị muối đã luồn vào tim
|
góc phố dây leo
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Tôi về góc phố dây leo
Hôn lên chiếc bóng những chiều tịnh yên
Vẫn nao nức đến hồn nhiên
Vẫn đùa vui để từng đêm khóc thầm
|
tháng giêng hoa quỳ nở
Tác giả:
Huỳnh Hữu Võ
Nếu như trời không gió. Mưa sẽ về đồi thông. Nếu nhà em không đến. Sẽ vô cùng mênh mông. Ц#224; Lạt chiều xuống thấp. Bóng ai bên hàng cây. Chắc nỗi buồn đứng nấp. Cho trời chiều đầy mây. Bỗng dưng lòng tê cứng. Giá...
|