thầm hỏi
Buổi sáng lan man bên cửa nhớ
Khói sương bay thả những sợi buồn
Dường như ai oán lời của gió
Nỗi đau thầm rạn vỡ vô ngôn ...
Theo lược chải xuôi đời tóc rũ
Bàn tay luà trong nỗi ưu tư
Sợi quấn quýt như còn mơ ngủ
Sợi lạc loài vướng vít đời nhau
Con đường cũ hàng cây cũng cũ
Cõi riêng ta là những ngậm ngùi
Lời chưa ngỏ tình hoài ấp ủ
Phải chăng còn ngần ngại xa xôi
Ta thầm hỏi giữa trời im vắng
Người bên kia vẫn mãi thương sâu
Sương cỏ lá tan dần trong nắng
Ta còn nhau ở mảnh đời sau.