đêm vô tận
Có phải người xuống đây
Cứu đời tôi tăm tối
Có phải người giáng sinh
Với đời tôi bọt nổi
Có phải người là trăng
Dẫn tôi về đường cũ
Có phải người là sao
Soi tôi đời lữ thứ
Có phải tôi là ngựa
Một chiều mất yên cương
Có phải tôi là chim
Lạc đường bay về tổ
Có phải người là gió
Thổi hồng tôi tàn tro
Có phải người là mây
Che tôi đời giông tố
Có phải đau đớn tôi
Người xuống chia lệ nhỏ
Có phải lưu đày tôi
Người ghé vai gánh hộ
Ôi đêm vô tận này
Cầu xin người ở lại
Trên thánh giá tinh khôi
Tôi máng đời Do Thái
Trần Mộng Tú
(Thơ Trần Mộng Tú, Người Việt 1990)