phong trần
PHONG TRẦN
(Gieo vần tiếp)
Lặng gió, hàng cây đứng bóng
Đường xưa chói loà tia nắng
Người vắng bóng kẻ đi tìm
Bụi tung theo gió lặng im…
Người đi trên đường thưa thớt
Chốc chốc xe qua từng đợt
Giọt nắng vẫn không ngớt rơi
Đường khô không giọt mồ hôi…
Ai về bụi đường loang lổ
Bàn chân làm như rất khổ
Rón rén như dẫm gai, xương
Đi sát phía bên lề đường…
Một đôi tòng teng vui sướng
Sùm sụp chiếc nón như vướng
Che kín khuân mặt người đi
Dường như đã hết xuân thì…
Bên đường ruộng lúa thủ thỉ
Nhấp nhô theo chiều gió chỉ
Thì ra phía trước căn nhà
Điểm dừng mơ của kẻ xa…
Bước chân nặng nề chậm quá
Cơn gió giận người quất lá
Như muốn quát: “Đi mau lên”.
Oi nóng vẫn đương làm phiền…
Bàn chân vẫn luôn thẳng tiến
Về nhà, nhà ơi… xuất hiện
Thần chú cho kẻ bụi đường
Kêu thầm đến độ đáng thương…
Che tay sót người hồi hướng
Niệm thầm câu kinh vô lượng
Ai đó chóng được về nhà
Về rồi hạn chế đi xa…
02-02-2023
Nguyên Hữu
Bài này đã được xem 188 lần
|
Người đăng:
|
Nguyên Hữu
|
|
|