say nên quên
Nhắp trên môi ly cà phê đắng
Tựa như đời bạc trắng nghĩa nhân
Trên tay khói thuốc tan dần
Tựa tình bỗng có... một lần... rồi thôi.....
Ta men đắng đơn côi phiêu bạt
Thấm lòng mình cay nhạt hư không
Ta say trong cõi phiêu bồng
Mơ bay lơ lửng thoát vòng thế gian........