mê trần
Mê Trần
Chiều qua lạc giữa nhân gian
Gặp cô nàng rất điệu đàng kim môn
Lòng trần muốn bước, chân chôn
Ôi hoa rực rỡ sớm hôm tươi nhuần
Sợ tình vương víu bâng khuâng
Nỗi sầu dang dở đâu ngần đó thôi
Đã đành một kiếp đơn côi
Sao hoài mê đắm nổi trôi sắc mầu
Viễn Phương