Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1066).

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1066)

TÌNH VỠ.....

Cả một vùng đen phủ xuống rồi
Trời ơi! Tình thật đã xa tôi
Trọn đời vĩnh biệt, ôm tan vỡ
Một kẻ sầu sương, rụng rã rời!

Sao lại giờ nầy phải đứng đây
Trộm nhìn pháo nổ cưới nhà ai
Để trông vui đón mừng hôn lễ
Và nghẹn âm thầm nỗi đắng cay

Em trắng tinh khôi màu áo cưới
Môi hồng rực thắm nét xuân tươi
Găng tay che khuất ngày xưa nắm
Rộn rã, rền vang đón một đời

Có lẽ giờ đây chẳng bận lòng
Bởi hồn xưa cũ mới chôn xong
Hôm qua trao gửi dòng dư lệ
Quà tiễn sau cùng tặng gió đông?!

Tôi biết tình tôi đã lỡ làng
Vì không kéo nổi một vầng trăng
Cho ai được sáng khi trời tối
Nên phải đành cam nhận phũ phàng

Em cứ vui đi, và hãy quên
Thuở nào êm ả dưới trăng lên
Anh à! Đẹp quá đêm nay hỉ…
Một chuỗi cung đàn… khoả mất tên

Ôi hỡi! Rồi đây những giá đông
Em ngồi đan áo ấm cho chồng
Có nghe trong gió thời đưa thoảng
Ta vắng nhau rồi…lạnh lắm không?


Nguyễn Thành Sáng



Tơ Duyên Lỡ Dở Xuân Thì

Gió lùa ánh lặn xám vầng mây
Trống trải tâm tư, ngọn sóng gầy
Sương khói lững lờ rơi bảng lảng
Mơ hồ tưởng bóng ngóng trời Tây

Gác vắng bơ vơ khúc ngậm ngùi
Người đi phụ rẫy hưởng niềm vui
Bỏ em với khoảng buồn ngây dại
Chất ngất đau thương tủi sụt sùi

Đằng đẵng tháng ngày nhớ tới Ai
Xiêm y gương lược rũ trang đài
Dư âm văng vẳng hoài vô vọng
Loả xoả suối bồng quyện bả vai

Nhấp chén cay nồng quạnh thấm môi
Rêu phong mờ nhạt thắt từng hồi
Non thề rớt gối chăn đơn lạnh
Biển bạc giăng sầu mãi nổi trôi

Cánh nhạn tung bay thoả đất trời
Nào hay liễu rụng, mịt mùng khơi
Khóc mưa vã nắng đành ôm phận
Rền rĩ mà chi khổ mớ đời

Tiêu điều xơ xác cảnh trêu ngươi
Ngạo nghễ âm vang rạng tiếng cười
Sao tận đáy lòng như hụt hẫng
Bẽ bàng thảm thiết, sắc nào tươi

Trăng treo vất vưởng đợi tương phùng
Vằng vặc tia vàng vạn nấu nung
Son phấn sởn sơ tô điểm nhé
Vì người xưa biết có về chung?


March 25, 2019
Tam Muội

Nhất Lang Thư Quán

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm