thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1068).,
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1068)
CUỐN VÀO GIÔNG BÃO
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Hồn xuân phơi phới, tuổi vừa tập bay
Long lanh một mảnh trăng đầy
Giữa bầu gió thoảng hương say toả ngàn!
Chiều chiều ra bến mơ màng
Nhìn sông lờ lững ngập tràn ước mơ
Đò đưa xuôi ngược hai bờ
Nhấp nhô sóng nước, chơ vơ nỗi niềm
Nửa vầng ánh ửng mộng duyên
Nửa vầng ánh rọi con thuyền xa xăm
Hai tay ôm cả trọn phần
Bên ngàn cảm xúc, bên lần thức thao
Chợt giông thổi áng mây sầu
Phủ đen mờ mịt, nát màu thiên thanh
Bốn bề gió giật từng canh
Chim non đôi cánh mỏng manh vượt đồi!
Thuyền nan vội sớm ra khơi
Nước vờn, sóng vỗ, từng hồi lắc lư
Lắm khi bão dập bơ phờ
Rồi khuya tỉnh lặng thẫn thờ hồn sương
Biết bao khắc khoải đoạn trường
Chiều thu uống nhớ, đêm buồn ăn đau
Thời gian là cả chuỗi sầu
Là đi với sóng, là gào với mưa…
Bây giờ chiều thoảng nhẹ đưa
Bến đời sắp đến, cũng vừa mỏi tay
Ôm bầu tâm sự tràn đầy
Thương cho tuổi mộng năm dài tả tơi!
1/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Phù Sinh Mộng
Treo ánh nguyệt lung linh đọt liễu
Gương mặt hồ ửng chiếu vạn tia
Mà như đáy dạ đầm đìa
Giá băng phủ kín, tường kia đổ dài
In chiếc bóng cốt mai một nắm
Đoạn phù trầm gửi gắm sao đang
Đắng cay duyên phận lỡ làng
Mảnh hồn mục vữa nặng mang tơ vò
Sáng chớm nhú trưa co ro trụi
Mới đó mà cát bụi trần ai
Thân trơ rớt xuống tuyền đài
Hư hao vỡ vụn vác vai khổ sầu
Há tránh khỏi bể dâu rộng mở
Kiếp muộn phiền trăn trở hoài thâu
Cau xanh têm với bã trầu
Lạc cung gá nghĩa, cạn dầu cô miên
Mơn tuổi ngọc vợ hiền sớm tối
Nay âm dương rẽ lối chia đường
Điệu buồn da diết thê lương
Đàn trơ vội gãy lược gương chóng mòn
Sương bạc trắng khóc con khuất dạng
Lụ khụ còm ngoại ráng tiễn đưa
Cháu về huyệt lạnh chiều mưa
Tuổi già côi cút lại thừa lá lay
Đấng tạo hoá đoạ đày cảnh thế
Khiến chị Hằng đổ lệ lâm râm
Áng mơ bảng lảng âm thầm
Khổng Tang mộng cõi, chơn tâm nhiệm mầu!
March 26, 2019
Tam Muội
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)