nghiệp dĩ
Nghiệp dĩ bất công, đoạn trường khổ đau
Đắng cay tủi nhục, cầu bất khả đắc
Cung cúc tận tụy, không được tin dùng
Tình nguyện cật lực, cho là tự chuyên
*
Không dám hó hé, gán cho vô dụng
Không dám đụng chạm, chúng không để yên
Gần đất xa trời, công danh lận đận
Suốt đời luẩn quẩn, giá áo túi cơm
*
Mang thân bồ tát, chơi trò chúng sinh
Thành bồ tát dốt, làm chúng sinh ngu
Muốn sống tầm thường, cũng không sống được
Muốn làm lợi ích, tiểu nhân ám hại
*
Muốn thành thường nhân, cũng không toại ý
Cúi đầu hèn mọn, cũng không yên thân
Tu tâm dưỡng tánh, nhẫn nhục cam tâm
Oan nghiệt từ đâu, sao không xả được?
*
Qua cơn sóng gió, ngỡ tạm yên thân
Không ngờ bảo táp, phục ngầm đâu đây
Nhân hại chỉ mệt, trời hại mới chết
Khủng vô bố úy, bình tĩnh mà run
*
Quán tự kiến tại, ngũ uẩn giai không
Khổ đau vô thường, vô cầu vô ưu
Nhân mong vô cầu, phẩm hạnh thanh cao
Nghiệp đến nghiệp đi, vô thường vô ngã
Bài này đã được xem 252 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|