Poem logo
Poem logo

nguội lạnh

Tác giả: Thiên Ân
NGUỘI LẠNH
Tình nguội lạnh như nồi cơm đêm trước
Ngoảnh mặt quay lưng lặng lẽ cúi đầu
Thế là hết thương một thời gương lược
Một góc trời nức nở trái thương đau

Tình nguội lạnh gom chi màu nắng nhạt
" Khúc thụy du" ai quên hát đường chiều ?
Những gam màu rụng rơi sầu tan tác
Con đường khơi mào ủ rũ rong rêu

Tình nguội lạnh đâu còn người hâm nóng ?
Nhánh cây gầy trơ trọi bóng chia li
Ta gọi tên em bến bờ tuyệt vọng
Ngọn gió hoang vu bẻ nhánh xuân thì

Tình nguội lạnh như áng mây già cỗi
Bỏ trời xa tắt lịm những thanh âm
Chạy maratông ngập đầy bóng tối
Cỏ cây giã từ dĩ vãng trăm năm

Tình nguội lạnh ngõ lầy về ngoi ngóp
Dòng sông thơ ai bơi lội ngày xưa
Giở trang hẹn hò lá vàng thưa thớt
Kẻ ngây tình đứng đợi quên sớm trưa

Tình nguội lạnh trả thời gian muôn thuở
Nốt nhạc sần sùi rời rạc giọt đau
Mười năm sau chắc gì ta còn nhớ ?
Em như chim trời vỗ cánh bay cao
Ngày 6/12/2023
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm