đông kinh ơi những con đường
Đông kinh ơi những con đường Đông Kinh còn những con đường? Vàng cây phong lá vấn vương gót hờ Tuổi xanh ngợp nắng mộng mơ Tóc em xô gió vỡ bờ sóng anh Thu trên đôi mắt long lanh Rung rung cánh vỗ, mong manh mí sầu Tròn tay kín mộng ban đầu Trăm năm tính chuyện qua cầu gío bay Đông Kinh ơi nhớ hay quên? Trường rêu phong phủ buồn tênh lớp chiều Giấy thừa nắn nót chữ yêu Thơ non vương vấn trăm chiều gió đưa Dốc trưa nắng giọt lưa thưa Chùm hoa Phú sĩ đong đưa gót chờ Phố buồn tượng đá chơ vơ Có em đơm gió góp mưa vội vàng Đông Kinh ơi những con đường lung linh vạt áo người thương đi về Nón nghiêng che nửa câu thề trên con dốc đợi tình e mắt cười Tàu quen quanh quẩn bóng người Sân ga vàng vọt soi đời tha hương Còi đêm rú lạnh xuyên hồn Có em chút ấm, môi hôn ngại ngần Áo em xanh mộng thiên đường Trên căn gác trọ, tai nương bước thầm Mười thương... quên chuyện xa gần Câu lo mẹ dặn câu đừng mẹ khuyên Hai mươi năm,bước chênh vênh Dốc xưa có mỏi chân quên lối về Tóc mai bạc nửa câu thề Rưng rưng giọt nhớ vỗ về trong ta Đông Kinh ơi, bản tình xa Câu thương niệm khúc cuối là thiên thu Vũ quyên