quê cũ đêm trăng
Tác giả:
Trịnh Tuấn
Hớ hênh gió dụ lưng bầu. Trăng thừa ẻo lả xui câu thơ liều. Tôi như bại tướng hồn xiêu. Trước em râu tóc phẳng phiêu mặt mày. Bỏ lại đời những tỉnh say. Ôm câu lục bát về đây tạ người. Đâu hay gió dụ,...
|
tạ ơn nhân thế cho nhờ tiếng thơm
Tác giả:
Trịnh Tuấn
Lòng thành thắp một nén hương. Tạ ơn đất mẹ rộng đường hóa thân:. Từ trong vóc dáng nông dân. Tôi đi nát cả bàn chân quê mùa. Đem tình đổi lấy duyên thơ. Rồi đem thơ đổi duyên thừa thế gian. Lúc vui ôm cả bầy đàn. Lúc buồn...
|
tôi về soi mặt ao làng
Tác giả:
Trịnh Tuấn
Sông quê vẫn chảy quanh làng. Mà người năm ấy...sang ngang bao giờ? Để mình tôi đội cơn mưa. Bên triền đê với một bờ cỏ lau... Vườn quê vẫn những hàng cau. Mà vôi trắng bạc cho trầu trổ non. Để mình tôi với cô đơn. Bên...
|
ta đứng đây như thằng điên chết tiệt!
Tác giả:
Trịnh Tuấn
Giữa đám hơn thua từng cốc bia, miếng thịt. Ta dại khờ ôm ấp một câu thơ. Buồn cô quạnh giữa bầy đàn lạo xạo. Ta chỉ biết vô ngôn thả khói ơ hờ. Ai cũng cũng hát. Ừ! Ta cũng khóc. Tiếng nhạc mua vui hay tiếng nhạc mua...
|