nhánh phượng xưa
NHÁNH PHƯỢNG XƯA
Nhánh phượng xưa ai cúi nhặt một thời
Mùa hạ cuối bên góc tường năm cũ
Áo trắng bay ấp e ngày quyến rũ
Anh thẫn thờ nhìn ngắm buổi chiều hoang
Nhánh phượng xưa ép lồng ngực mơn man
Tiếng dỗi hờn bỗng đong đưa uyển chuyển
Kẻ đa tình nép mình bờ xao xuyến
Thả thơ về Trời không nói lặng thinh
Nhánh phượng xưa rơi rụng thoáng vô tình
Nẻo vào đời xẻ ra trăm vạn lối
Kể từ đó con đường đầy bóng tối
Áo thời gian chật hẹp mặc trên người
Nhánh phượng xưa vội gượng gạo nín cười
Đôi mắt ấy liêu trai đầy mộng mị
Nụ cười ấy chôn vùi vào thế kỉ
Bản nhạc tình nát vụn những thanh âm
Nhánh phượng xưa héo hắt những lá mầm
Thời xa vắng ôm chân chiều ai nhớ ?
Tiếng ve sầu tan mau vào muôn thuở
Dĩ vãng nhạt màu hiu hắt, hắt hiu
Nhánh phượng xưa gốc rễ đứng cô liêu
Ai trở lại, thời gian không trở lại?
Ai khóc thầm lệ rơi chiều thứ bảy ?
Hoàng hôn đầy gánh nặng vạn cơn đau
Ngày 10/5/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 126 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|