ta mất nhau rồi
Thế là mãi mãi ta mất nhau
Làm sao thoát khỏi bể u sầu
Vĩnh viễn xa rồi còn níu kéo
Tự đọa đầy mình trong nỗi đau
Người ấy đi rồi chẳng về đâu
Giở trang nhật ký đọc từ đầu
Hồi tưởng những ngày ân ái cũ
Một mảnh tình duyên đã nát nhàu
Người bỏ ta đi chẳng một câu
Hoài công xây đắp mối tình đầu
Lâu đài tình ái xây trên cát
Sóng xô bờ, tình ngập biển sâu
Sầu hận miên man phủ giọt châu
Người ấy đành tâm bước qua cầu
Để ta chới với trong tuyệt vọng
Thức trắng nhiều đêm, mắt quầng nâu
Nhớ buổi đầu yêu, nụ hôn trao
Tim yêu mở ngỏ đón nhau vào
Hồn như lơ lửng cùng mây gió
Một ngày không gặp dạ xốn xao
Nhưng tình ngắn ngủi chẳng là bao
Tim yêu giờ chặn hết lối vào
Những vết thương lòng đang nhức nhối
Mảnh vỡ trái tim, máu ứa trào
Nếu bầu trời đêm thiếu trăng sao
Màn đen che phủ khắp lối vào
Bó đuốc tình yêu soi đường tối
Đuốc tàn rồi, Người chốn nơi nao
Mây ôm ấp núi ở trên cao
Thấy nắng ban mai vội vẫy chào
Núi Đứng ngẩn ngơ nhìn mây cuốn
Mây bỏ núi đi, đón nắng vào
Tình nửa chừng xuân đã phai mau
Như cơn gió thoảng thổi qua lầu
Tình đã trao đi không hối tiếc
Chỉ tiếc rằng chẳng giữ được lâu
Nào ai biết được chuyện ngày sau
Đừng nói yêu nhau đến bạc đầu
Để kẻ si tình ôm mộng ảo
Lời nói gió bay giữ được đâu