mặc kệ
Bỗng thèm trở lại buổi chiều xưa
Ngồi nghe gió hát dưới rặng dừa
Ngắm hoàng hôn trải xa thảm rạ
Thương đất khô cằn đợi tiếng mưa
Bỗng thèm trở lại những hôm qua
Vườn mai sương đọng thắm lòng hoa
Xuân chạm vào môi ai con gái
Thủa tròn trăng đôi tám ngọc ngà
Tôi thèm trở lại buổi thơ ngây
Bày chòi với lũ bạn sớm ngày
Đóng giả làm cô dâu chú rể
Trông nàng dâu nhỏ cũng hay hay
Tôi ước một ngày xưa rất xa
Cái thưở tôi còn chữa sinh ra
Ước chẳng phải lần oe oe khóc
Chào cái ngày mai chết tuổi già
Tôi ước sơ khai chẳng có người
Rừng xanh núi thẳm lắm đười ươi
Ngày đêm hái, lượm vui thỏa thích
Giận cũng nhìn nhau há miệng cười
Có phải vì tôi ước quá liều
Mà nhân gian lẫn lộn người-yêu
Vẻ mặt họ cười như nhau cả
Mà tâm toan tính khác nhau nhiều
Lại nói nhà tôi mấy bửa rày
Kẻ thời ưa gạo đứa ưa khoai
Làm sao cho thuận lòng nhau nhỉ
Đẹp mặt từ trong đến cửa ngoài
Né tránh rồi mai cũng đến già
Chết rồi mới đẹp mặt nhau ra
Gia phả ghi tên đồ bất hiếu
Con cháu nhìn lên rũ cười xòa
Gia phả nhà tôi có ghi rằng
Xưa nay trên dưới một ngàn năm
Mấy lần lối xóm tranh chấp đất
Tổ tiên đòi lại thắng bao lần
Truyền đi truyền lại đến đời tôi
Hàng xóm lấn ranh lấn đất rồi
Thấp cổ bé mồm buông xuôi vậy
Mặc kệ cháu con nó chê cười
Mai rồi mai trách cũng thành ma
Ai cười ai trách ta kệ ta
Cứ thỏa cái đời sung sướng đã
Ai rồi chả phải chết khi già
Ai rồi chả phải chết làm ma...
Bài này đã được xem 190 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|