tát đầm
Đầm đìa hai mép ở đầu hông,
Chờ ông lên tát vẫn để không.
Non nước bùn lầy, cỏ mọc khó,
Nhờ người tát hộ có được không?
Đầm đìa hai mé là của ông,
Cho dù muốn tát phải chờ ông.
Bây giờ để đó chờ ông tát,
Nhờ người tát hộ chết với ông.
Đầm đìa lâu ngày cứ bỏ không,
Hạ về Thu tới sắp lập Đông.
Đầm đìa cô quạnh dần héo úa,
Tép rêu đầy rẫy, rình tát không.
Biết là đầm đìa đang trống không,
Cỏ dại leo trèo mọc tùm lum.
Nhưng mà tụi nó tát tệ quá,
Tài cán thua ông, có biết không?
Đầm đìa dưới đó bùn lầy quá,
Sao chẳng tát tạm chờ ông lên.
Ông lên còn đó, chi mà ngại,
Ai làm, ông hưởng đở tốn công.
Này này, ông bảo có nghe không,
Đầm ông, ông để, ông chơi ngông.
Khi nào ông hứng ông tát nó,
Còn kẻ không công, cấm tát đầm.
Chờ ông, tôm tép lộng hành quá,
Bọn trẻ phe mình cứ ngóng ông.
Thôi tôi làm phước cho chúng tát,
Ông lên thu hoạch khỏi mất công.
Tôm tép, đầm lầy quá mênh mông,
Thì bà ráng chịu phải để không.
Ông mà biết được bà cho tát,
Ông lên diệt sạch thế là xong.
Đầm đìa yêu quái chạy đầy đầm,
Ông lên lẹ lẹ có nghe không?
Đầm khô, đìa cạn đang hạn hán.
Ông về rưới hộ tôi trả công.
Thì bà cứ nhịn, ráng kiềm lòng,
Đứa nào léng phéng chết với ông.
Ông lên, ông tát, ông xơi tái,
Cho thỏa bao ngày bà đợi trông.
Ba lân thoat chết, trời giúp ông,
Ông lên tát tận chúng Mỹ gian.
Vậy ông thu xếp mau lên sớm,
Kẻo lọt đầm đìa, lỗi tại ông.
Bài này đã được xem 118 lần
|
Người đăng:
|
TruHuyLe
|
|
|