2/9 cafe thả hồn
Quê hương niềm nhớ nỗi đau
Trầu không trổ lá buồng cau chột lòng
Ta về ngày lễ người đông
Lẻ loi một bóng đời không tháng ngày...
Buồn nghe nước chảy mưa bay
Sầu giăng lên mái lá vài giọt đưa
Chiều buông xuống ,những hạt mưa
Rơi trăm miếng đắng đưa bờ môi thâm...
Ðèn khuya ngọn gió thì thầm
Hắt hiu kéo mộng lòng âm u mình
Sờn vai áo rách niềm tin
Mơ chi ngày cũ, thêm nghìn vết thương...
Bụi gai làm suớt sông tương
Sầu theo nước cuốn đôi đường cuồng lưu
Ta ngồi mơ ,tiếng nhạc ru
Buồn con chim hót quạnh hiu, mưa rào...
Nhớ em giấc ngủ xanh xao,
Nụ cười, giọng nói thuở nào còn đây.
Anh đang đứng ở nơi này
Ngẩn ngơ vói nắm bàn tay bọt bèo...
Quá đà, anh tiếc nhìn theo
Lung linh chỉ ánh trăng treo đầu giường
Nhớ em qua những con đường
Trông hơi quen thuộc mình thường dạo chơi..
Khóc thầm nói chẳng nên lời
Đếm từng nhịp bước rã rời quạnh hiu
Không em, phố bỗng tịch liêu
Đèn khuya leo lắt như chiều đông sang.
Anh nghe chua xót dâng tràn
Bâng khuâng nỗi nhớ, bàng hoàng sương đêm
Anh nhớ em, anh nhớ em
Nhớ làn môi thắm, ngọt mềm trao nhau.
Nhớ đôi mắt ngọc nhiệm màu
Thoáng nhìn cũng đủ xóa bao muộn phiền
Nhớ từng lời nói nhung êm
Âm thanh vang vọng từng đêm nghẹn ngào.
Em về trong giấc chiêm bao,
Tim ươm trái mộng, lệ trào hoen mi.
Anh là một gã tình si
Xa rồi vẫn nhớ : Chỉ vì yêu em...