cứ vậy đi
Một kiếp làm người đã là rất mệt
Nói làm chi những chuyện cao xa
Đầu ngửng lên ,cao chỉ chừng thước mấy?
Xin thưa người ,mây trắng hỏi đường qua!
Tay tôi ngắn không với từng xanh thẳm
Mắt tôi mờ không thấy lý vô biên
Tàu vĩnh cửu ,đã đông người quá lắm
Còn riêng tôi ,xin trót phận vô duyên...
Bao lầm lỡ suốt quãng đời niên trẻ
Mây và sương ,còn phủ ngợp đường dài
Ai giải thoát ,còn riêng tôi chưa thể
Chút hơi người ,còn vương vướng tóc tai!
Dẫu về rừng thì tôi làm đạo sĩ
Lên non tu ,tôi quẳng gậy trường giang
Nhưng trái đất ,cứ quay hoài quay hủy
Ngẫm lòng mình nên chưa muốn ly tâm!
Sông xa nguồn có bao giờ tịch lặng
Con nước xuôi dòng chảy đến trăm miền
Mang hơi thở cũng nghe chừng quá nặng
Thì nói chi cơm áo với phàm duyên...
Một kiếp làm người đã mệt
Còn hơi đâu nghị luận không vời
Học yêu người ,suốt đời chửa hết
Sự sống đâu có treo lửng giữa trời!
Óc tôi muội không am tường triết lý
Không biết chi ,bản thể và siêu hình
Tôi tập mãi mà ước chừng quá tệ
Học đứng đi, học ăn nói ngồi nằm!
Địa cầu lớn biết bao người đại trí
Đâu phần tôi phương thế phụng nhân quần
Tôi cố gắng , sống phần người nhỏ bé
Cố gắng thương đời ,bằng chút máu đỏ trong tim!
Tóc mấy bạc thay dần xuân xanh cũ
Kinh thư còn mò mẫm mấy trang ngoài
Đêm thức giấc cũng tủi mình ám độn
Qua song thưa ,trăng đã gác non đoài...
Mai hết cuộc tôi xin về phố cũ
Giã từ ngày áo đỏ với đèn xanh
Chẳng phải tôi nhớ nguồn, nhớ tổ
Mà bởi tôi ,chưa dung nổi thị thành...
Tôi đã ra đi bằng bài thơ thứ nhất
Thuở đầu đời ,môi rượu lả đường say
Tôi đã ra đi tự khối tình chân thật
Yêu trần gian ,mà chưa dám cầm tay!
Chí tôi mọn không hơn loài rong biển
Thân tôi mềm ,không kham nổi gió sương
Và hiểu biết ,cũng như loài ong kiến
Thì nói chi nhập cuộc với lên đường...
Ội, trai trẻ một thời, oanh liệt quá
Kiếm trên vai vô địch mấy sông hồ
Và ngạo khí tưởng chừng như thép đá
Giữa tồn sinh, sinh tử chẳng nhấp nhô...
Ôi, trai trẻ một thời, nghiêm chỉnh quá
Tôi chưa dung một ác niệm bao giờ
Tôi cách biệt với bao người dối trá
Ngỡ rằng mình ...lãng tử của phương xa !
Cơm với áo dễ sinh mầm sâu bọ
Cưu mang chi cho hèn liệt một đời
Là dã hạc tự cội nguồn đông độ
Vốn vô tranh ,cả giọng nói tiếng cười...
Và thuở ấy bên người luôn quý mến
Đời lãng du ...ôi giản dị xiết bao
Danh lợi tiền tài chưa một lần ngó lại
Thì sá chi uế trược với trần lao...
Cảm ơn nhé, một thời gió nổi
Cuốn phăng tôi, một bản ngã bên trời!
Thế gian nhé, một lần xin sám tội
Quỳ nơi đây mà ôm siết con người...
Dẫu bây giờ có về núi cũ
Tôi chẳng dám ,ví mình là sư tử rừng xanh
Tôi sẽ sống một đời bình dị
Hơn chi ai mà phất áo thị thành...
Những bằng hữu lên đường, những anh em ở lại
Tôi xin chấp tay, im lặng, cúi đầu
Không nói được ,dẫu một lời vụng dại
Trong hồn tôi, sương phủ mấy nhịp cầu...
Tôi sẽ ra đi và không hề bỏ lại
Thế gian này ,cùng tình nghĩa đệ huynh
Nếu còn sống tôi còn thương yêu mãi
Và lỡ lầm xin trời đất bao dung...
Tôi chẳng biết nơi nao là quán trọ
Kiếp tha hương, có cố quận bao giờ?
Nếu còn thở , tôi vẫn còn bày tỏ
Yêu cuộc đời ,với nguyên vẹn tình thơ!
Anh em của tôi là tình thầy nghĩa đệ
Có nhớ nhau xin cạn một chung trà
Đời còn đẹp khi ta còn giọt lệ
Đời khổ đau nên sinh tử ,tình ca!
Tôi yêu con chim cổ còn rướm máu
Đến trần gian phụng hiến cả tâm hồn
Đã một thời tôi trao tình quý báu
Còn giờ đây, tình nghĩa đã suy mòn...
Tôi bỏ cuộc? ừ, thì tôi bỏ cuộc!
Tôi ra đi? ừ, thì tôi ra đi!
Ai bỏ cuộc và ai không bỏ cuộc
Nhìn trên đầu mây trắng giục đường phi!
Từ giã nhé! mấy năm không hẹn được
Kẻ Đông châu, người Tây độ mù khơi
Còn luân hồi thì ta còn xuôi ngược
Còn ra đi ,còn thân phận con người!
Còn ra đi nghĩa là còn điên dại
Còn nửa khuya thả mộng mấy sông hồ
Còn yêu người, nghĩa là còn quằn quại
Còn đỉnh cao,trăng rũ một trời thơ!
Thôi nhé người, mai tôi về nơi cũ
Để biết mình muôn thuở vẫn còn đi
Để biết mình không là gì tất cả
Xin một đời ...cho rêu cỏ được an tri!
#KIM ÂN.