chiều & em (số 2)
CHIỀU & EM
Em thả chiều trôi lẫn đám rêu xanh
Mùa nước nổi bồng bềnh mây tím rụng
Bến sông quê lá thu vàng ngập úng
Nước mênh mông ai nhúng cánh chim trời
Em gọi chiều khi cánh én ra khơi
Làn gió mát hiên đời trôi qua phố
Ta lạc giữa giấc mơ tình loang lổ
Vết thời gian bên hố thẳm sâu lòng
Em bỏ chiều khi con sáo sang sông
Mẹ vẫn đứng tận dòng lau nước mắt
Cùng những dạo mơ mòng đêm quay quắt
Lệ chưa khô mà nắng hắt qua ngày
Em nhớ mùa vàng chiếc lá heo may
Tiếng khóc trẻ thơ những ngày giáp hạt
Bìm bịp kêu sương lặng lờ chua chát
Đêm chưa qua tiếng vạc lẻ loi về
Em đợi người qua mấy dặm sơn khê
Chiếc áo trận một bề đen nám khói
Đôi giày sô chiến tích còn chói lọi
Mà vết thương đau nhói cả đôi lòng
Em vịn chiều khi nắng tắt bên sông
Anh mò mẫm tấm lưng còng tóc bạc
Trả thời gian để cho đời chia chác
Mộng trăm năm nay gác bến mây ngàn ./.
LCT 15/1O/2O24
Bài này đã được xem 94 lần
|
Người đăng:
|
Tiến Cảnh
|
|
|