thương lắm miền trung
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Bão qua rồi, nước lũ cũng bỏ đi
Cơn lốc buồn, ngác ngơ tìm mẹ bão
Qua cái ào, gào thét mãi khơi xa
Tang thương quá, bao mái nhà gẫy sập
Miền trung đau, Quảng Bình nhói nghẹn ngào
Quảng Trạch gào, Quảng Sơn ba người chết
Rỉ vết thương, loang vết máu quê nghèo
Chiến tranh đâu? sao hoang xơ như thể
Quả bom nào, vừa đào bới tìm nhau
Tung tóe nổ, lôi lên toàn đau khổ
Thiệt hại vô cùng đắng ngắt xót xa
Kia mái lá, còn đây nhà mái ngói
Còn gì đâu, đau giống cả nhau rồi
Bùn non trôi, đậy xoa che dấu vết
Mẹ già ngồi, cào bới tội thời gian
Nghẹn ngào con, mắt rưng không viết nổi
Thơ thì thào, thôi hãy... nuốt vào trong...
18/10/2013
Nguyên Hữu