nắng không mùa
Thơ chỉ là thơ trải nỗi lòng
Biết chờ không được sao còn mong .
Bóng em đã khuất vườn yêu cũ
Ngăn cách nhau rồi em biết không ?
Nếu nửa vườn chia nửa trái buồn
Bên trời chia nhớ anh giành hơn
Vì em cứ rắc thơ vào nhớ
Thả tóc bay bồng trong nắng non .
Sao gót hài xưa không lướt nhanh
Mắt còn ngơ ngác dõi nhìn anh ?
Ô sao nắng chứa đầy trong mắt
Ôi nắng không mùa cho mắt xanh ...
Thơ ấu chỉ là mộng với hoa
Bây giờ em lớn giống người ta .
Nhưng mà không giống lời yêu dấu
Vì nắng vườn xưa đã nhạt nhòa ...