bắt nhốt con tim
Chỉ vu vơ mà cũng thành nỗi nhớ
Nhè nhẹ vào giấc ngủ mỗi đêm về
Thật khó hiểu đâu ai nào hò hẹn
Mà hình như hai đứa quá đỗi gần
Chẳng ý tình mà cũng thấy bâng khuâng
Nghe hờn giận khi một ngày chẳng gặp
Nỗi nhớ nhung cứ tràn dâng đầy ắp
Dường như ta đã cảm ý thơ tình ?
Chợt mỉm cười cái ý nghĩ linh tinh
Xa xôi vậy thương yêu gì kia chớ
Nhưng trái tim cứ như là trẻ nít
Chỉ làm theo ý nghĩ của riêng mình
Chắc tại ta, cô chủ khờ dễ tính
Nên con tim thơ thẩn mãi quên về
Để tối nay ta đợi nó ngủ mê
Bắt nhốt lại hông cho tương tư nữa !!!
oOo
Tại mẹ đó sao mà hà tiện quá
Sinh ta ra chỉ tặng một trái tim
Làm cho ta giờ đây thiệt là phiền
Giấu thì uổng, cho thì ta sợ mất