thương quê
Tĩnh mịch canh thâu gợi nỗi buồn
Con đò khua nhẹ giấc mơ buông
Chênh vênh mái nhớ trôi bờ mộng
Lặng lẽ hồn mong khuất nẻo nguồn
Nhặt chút tình xưa hong gió nhạt
Gom vài hương cũ nhuộm trăng suông.
Đêm về trăn trở lòng thao thức
Khói quyện am trà lệ lại tuôn.