về quách thoại
Còn gì chăng ?
Tôi bưng mặt khóc bên thềm cửa
Trời -dất rưng rưng
Em không -dể cầm tay
Khi người thi sĩ ấy chết trơ trụi
Không một lời trối trăng từ biệt
Mắt khép không -dợi vuốt
Nửa -dêm
Còn gì chăng ?
Tôi ngồi khóc bên bờ sông trôi mãi
Em bỏ -di
Những người thân nhất -dều hắt hủi
Giữa xứ sở -dau thương tôi chịu -dọa -dầy
Khi người thi sĩ ấy -dã gặp
Người tình ngàn -dời là vô cùng
Trong hồn -dất
Còn gì chăng ?
Tôi bé nhỏ và tôi than thở
Em bỏ -di
Em cũng chẳng trở về
Nhưng vì sao rụng bỗng -dầy lề nhân gian
Người thi sĩ bay vào miền -dất lạ
Không nhớ mảy may biển gió cát muôn trùng
Ở -dấy tôi còn mở mắt
Dìu linh hồn lang thang.