rượu, mèo và chiều
      
      
      
      
        Tự do — hay “do…” và “tự…”?
Lòng tôi là con ngáo ộp
Chiều tẻ phố đông
Hớp một hơi cạn ly bia lạnh.
Ba mươi ba năm sống, dễ tới ba mươi năm bị TÙ VÔ TỘI
Nào cái ách ngũ luân, ngũ thường,
nào thánh thần - tôn giáo,
nào cây gậy phái đảng,
(bóng ma hiếu thuận với đấng sinh thành,
với lang quân, thân - hữu, và mọi kẻ xa lạ...)
Những áp buộc nhớp dính, ghê tởm như mạng nhện, 
được vinh danh là “chuẩn mực”, là “sự cứu rỗi nhân sinh"
biến kẻ phục tùng thành con mồi,
và các cá thể tự do thành tù nhân vô tội 
trong ngục giam, cùm ách xã hội.
Ôi phán xét!
Ôi giả dối!
Ôi những tên ngụy quân tử!
Nhưng rượu và mèo,
và những chiều bất kể mưa mùng mịt hay nắng chói lói,
đông người hay đơn độc riêng tôi 
hô biến hồn bay lên,
rời khỏi cái kén của đủ chủng loại sợ hãi.
Khi đó, tôi yêu đời thống thiết,
mà dũng cảm hít bầu khí bẩn thỉu tới no say,
và hát lên những lời ca đã lãng quên, từ đáy ngực.
Tôi hôn những chú mèo,
nhỏ bé, mềm mại, và thành thật,
và (dĩ nhiên) hung tợn khi cần.
Tự do!