sớm thôi sẽ bỏ làm thơ
Muốn đẻ ra vài bài hay xiểng niểng,
Để vuốt trăng sao, dụ cả trời thiêng,
Để ngân vang xa suốt những đêm huyền,
Cho nhân loại quỳ xin tình quyến luyến.
Ta sẽ chọn em, người ta từng ưu mến.
Siết cổ em bằng mái tóc dài đen,
Chọc mắt em, đôi mắt đã nhắm nghiền,
Để chúng phải lộn ngược ra tròng trắng dã.
Ta lại cho phanh thây bằng ngũ mã,
Xiên yết hầu như thọt tiết gà tây.
Ta lại thẻo luôn vùng chân mày,
Em thường nhíu khi tỏ lòng không chịu.
Sẽ đập răng nanh, cho em thành quỷ xấu,
Chặt lưỡi rắn vốn xạo láo, điêu ngoa.
Rồi chậm rãi ta khoét dạ, lột da,
Thui bộ lòng đứa nhơn tình ác giả.
Còn bộ óc ta đập cho nát rã,
Bởi em dùng hắn suy toán thiệt thua.
Em lật lọng, hất chổng cả ngôi vua,
Thôi hết nhé! Xương em liệng cho chó.
Riêng con tim, ta hỏi em lần nữa,
Câu muôn lần ta vẫn hỏi vòng vo,
(Mà em đã khéo tận dụng, giả đò)
Thôi! Câm nhé! Ta nuốt luôn cho gọn.
Và, tim em nằm trong lòng ta đấy!
Ta thấu rõ - tình em đang quọ quậy,
Cơ nghiền chảy - trong lòng ta - em lạy,
Van lơn, nhưng ta chẳng thứ tha.
…
Ấy thế mà!! Thơ ta dở quá xá!
Chút tài quèn bịp chẳng nổi bướm non
(Thì làm sao níu được khối trăng tròn
Mà lải nhải ngàn bài ghê như một).
Thôi!
Lòng buồn đã ngày càng hờ hững,
Vở múa rìu ngốc nghếch, chẳng thành công.
Bằng chi ta trở lại chợ, lông bông,
Ăn, uống, chơi, tốt hơn làm thơ dở.
7.11.25