Poem logo
Poem logo

tử tù cắn tai mẹ (p1)

Tác giả: Cung Fa
Tôi còn nhớ truyện cũ rất hay
Được dịp đọc một lần thuở bé
Kể về kẻ bất lương và mẹ
Ngược đời, trái đạo hiếu xưa nay.

Bởi bà mẹ đã bị con trai
Cắn đứt tai vào ngày hành quyết,
Bạn có nghĩ vậy là đáng kiếp?
Tên tử tù mới thật đáng thương?

Sẽ không làm bạn thêm hoang mang
Tôi đương kể ngọn ngành sự vụ:

Mụ kia sanh con ngoài giá thú
Bé thiếu cha, nhục nhã, thiệt thòi
Đứa trẻ sớm lêu lổng, ham chơi
Từ thuở nhỏ, không ai chăm dưỡng
Bà mẹ vốn thích thân sung sướng
Chỉ dẫn con đủ ngón nghề gian
Trộm cắp, cướp của, chém đâm
Miễn là đảm bảo chén cơm hằng ngày.

Cả hai tin rằng họ hạnh phúc
Mẹ thương con, con hiếu thảo ôi!
Nhưng tới một bữa rợn người
Tên con bị bắt giữa trời thanh thiên

Hắn bị đánh gãy xương, hộc máu
Vẫn chưa xong, bị kéo đi rồi
Lần này lớn chuyện lôi thôi
Không như lần trước xin hồi được tha.

Người mẹ già vẫn lòng ác trá
Gào lu loa, sợ mất từ đây
Miếng ăn, manh áo thường ngày
Tuổi già sức yếu mai này ai lo?!

Mụ lấn tìm tới bên kẻ cắp
Vờ chửi mắng nhưng để lấy tin:
“Mẹ thương con lắm, con hiền
Vàng bạc cất giấu đâu, liền cho hay!
Con gắng chịu cảnh tù đày!
Me đã lớn tuổi ngày ngày trông con.”

Tên trộm nghe chữ “thương” liền khóc
Chưa kịp thốt, chân đã bị lôi,
Phen này dự cảm rất tồi
Hẳn là trọng tội, cả đời trong lao,

Cũng có khi bị đưa xử tử
Bởi rành rành hắn giết người ta
Hơn nữa án tích hằng hà
Lo sao cho đặng, mẹ già thế cô.

Thời gian trôi, nửa năm xử xét
Án cuối cùng đã kết: ra đi
Hắn khổ sở, tóp thịt bì
Mặt hõm, mắt đục, tứ chi rụng rời
Ước nguyện: “Cho gặp mẹ tôi
Rốt lời trăng trối, im hơi cũng vừa.”

Quan tòa mới cử người kêu gọi
Bà mẹ kia tới nhận tử thi
Mụ ta hí hưởng tưởng vì
Đứa con sẽ chỉ nơi khi cất tiền.

Giả lăn đùng, nước mắt lã chã
Khóc rên như thê thảm lắm đây:
"Sự thực sao quá đắng cay,
Đứa con rứt ruột bao ngày nặng mang."

Vừa tới chốn, ôm chầm con trẻ
Vội vã e chẳng đủ thời gian:
“Nào, mau mau nói, con ngoan!
Hãy thương xót mẹ ngút ngàn đắng cay”

Đứa con bảo: “Mẹ kề tai nhé
Vào miệng con, con kể cho nghe!”
Bà mẹ nhanh nhẩu làm theo
Đứa con ngoạm phát đứt vèo cánh tai.

Mụ ta rú lên như chó khóc
Máu láng lênh chảy xuống cầu vai
Thiên hạ nhốn nháo khắp ngoài
Bàng hoàng chẳng hiểu tiền lai sự tình.

Tên tử tù thét vang, chửi rõ:
Bà khốn đây xứng tiếng “mẹ” chăng?
Xét từ quá khứ ngủ lang
Mụ dày tiếng xấu, điếm đàng khắp nơi
Đẻ ra tôi - đứa con côi
Cha thời chẳng biết, mẹ thời nhớp thân
Mụ vẫn chẳng biết ăn năn
Dạy sao cho được con mình tốt ngoan?!
Đời tôi mụ lẽ chẳng màng
Lại còn tiêm thói ngang tàng, bất nhân
Thưởng tôi khi cắp được phần
Mắng tôi nếu chẳng kiếm ăn được gì
Tôi lờn với sự khinh khi
Nhơn nhơn cái mặt chỉ vì miếng ăn
Dần dà cái ác leo thang
Tôi đà giết chóc, vênh vang mình gờm
Bà ta hẳn đã sướng rơn
Hoan hô tôi láu, giỏi khôn hơn đời
Đời tôi – cỏ nhú một thời
Chờ giờ xử trảm rụng rời xác thân.

Giờ hối hận đã muộn mằn quá!
Mụ vẫn còn ác đức móc moi
Vàng bạc tôi cất đâu rồi
Chớ nào thương xót đời tôi đứt lìa.

Thì cái tai rụng này chẳng đáng
Để mụ về sám hối, ăn năn.”
...

12.25

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm