liên tưởng (dang dở)
Rời nhiều năm, chiều vẩn vơ giở lại
Trời ơi, tôi! Hương sách đã chua rồi!
Không nét mực, chì, chẳng vệt mồ hôi
Trên những cuốn còn nguyên, chưa nếp gấp.
Tôi thất thần, trong một giây thở dốc,
Mặc cảm tội lỗi áp đảo phút bình an,
Xót xa cho tuổi trẻ đã úa vàng,
Nằm lặng lẽ, không một lời oán thán.
Bao niềm xưa lòng cuồng điên say thích,
Rồi đêm kia chung phận: bị lãng quên.
Nếu chúng mất, tôi đã chẳng muộn phiền
Tới dăm phút. Có khi còn chẳng biết.
Nhưng buồn sao, chúng chờ, im một góc.
Hay theo tôi lưu lạc tám năm trôi?
Bụi, ẩm, ô-xi làm thiu loét hương tươi,
Trang đổ đốm vàng nâu - như mắt khóc.
Tôi hoảng hốt, đặt trở về giá sách,
Hệt kẻ phủi tay với tội ác gây ra.
Mà chắc lẽ, vẫn còn nửa thiệt thà
Nên buồn bã, xót xa, thành day dứt.
Cay đắng ôi! Điều chưa nở đã chết
Dưới tay tôi - tham tiếc, lẫn ơ hờ -
Kẻ bốc đồng vây xích những nguồn thơ,
Nhưng chẳng ngó tới lần ba, để nhớ.
---
Tôi vô lự khiến tình non bỡ ngỡ,
Tôi vô tâm khiến người thương dang dở,
Tôi hoảng loạn trước tiếng lòng than thở
Nên bịt tai, vùi mặt khóc chiều nay.
20.12.25