như rừng nhớ biển
tôi đứng trên đồi lộng gió Krông Pha
người tôi yêu ở vùng duyên hải
Biển nhớ Núi vỗ tràn bãi vắng
tôi nhớ nàng rừng lá vàng phai
muốn nhuốm bệnh vì thương vì nhớ
lá Me ơi phố vắng ai về
đôi guốc vông ôm bàn chân nhỏ
giận con đường vắng lặng buồn tênh
tôi nhớ nàng như mưa nhớ nắng
như môi thơm nhớ trái ô-mai
cắn rất nhẹ cho vừa ngọt mặn
ngậm rất lâu cho thấu đời nhau
trái tim tôi nhói về duyên hải
trải mười thương không hết tháng ngày
nàng đâu biết lòng tôi cỏ dại
xót xa đau mưa nắng bao mùa
cho tôi gởi tình tôi theo gió
gió thầm thì kể chuyện tình yêu
tôi ở Rừng xôn xao Biển nhớ
cả bốn mùa ngơ ngẩn vì em
Trần Huy Sao