lập duy
Rút khỏi đầu tấm voan ảm đạm
vắt nỗi buồn mẹ lên cành trăng non
Lập Duy
vỗ cánh
Gót chân hồng lanh canh
tiếng cười bi ve ôm mặt trời nhồi bông
mơ mẹ
Bên kia bến ngủ
ngượng ngùng giấu con
khát vọng mẹ
thanh xuân thao thức
Nước mắt này hai bầu tinh khiết
nguyên vẹn cho con
Cạn hai bầu vú
con bay
Ngày mai
điềm tĩnh lại
mẹ sẽ tập đi bằng ánh sáng Lập Duy
trong bóng tối câm lặng của lời
18.2.2001