cơn lốc sảng
Cơn lốc sảng như con dấu lửa
Ðóng lam nham trên sổ ân tình
Ghen bất chợt nổi cơn dông tố
Ngày tối câm dầy đặc âm binh
Em khóc ngất ôm ghì ngụy chứng
Lý ở đâu ân nghĩa nơi đâủ
Ngỡ hụt hẫng không còn chân đứng
Ta cách gì níu lại tình đaủ
Ta gieo gió tưởng chơi mà thiệt
Em khua chiêng gióng trống ồn ào
Ta bể cổ nói cùng người điếc
Vẫn chiến trường rộn tiếng binh đao
Cơn lốc sảng đi ngang vườn trúc
Ngỡ tan hoang chẳng để lại gì
Khiến ma tâm sôi lên từng lúc
Mạnh hai người ai nói nấy nghe
Còn sót lại một vầng trăng úa
Ðôi khóm hồng tơi tả nhìn nhau
Em bẽn lẽn nhìn ta thầm hứa
Sẽ ngọt bùi cho tới ngàn saụ