Bạn bè dăm đứa hợp rồi tan Đứa thành phân bón , đứa làm quan Đứa say ngất ngưởng cười nhân thế Đứa ngồi cắn bút viết hoang tàn !
Ta nằm ngoài cái vui thiên hạ. Thiên hạ kia đâu hiểu nỗi đau ta. Hỏi thế gian đâu là tri kỷ. Mà sao ta kiếm mãi không ra. Nhiều lúc tưởng rằng ta đã có. Bạn thân kia, tri kỷ xung quanh. Nhưng ôi thôi đó chỉ là ảo mộng. Vỡ...
Tình anh có và tình em cũng có. Nhưng sao ta không đến được với nhau. Có phải chăng đó là số phận. Thôi thì ta chấp nhận nó phai nhoà. Hai mươi năm sau cuộc tình tan vỡ. Ta gặp nhau trên đường cổ khi xưa. Kỷ niệm ùa về sau...